NGUYỄN SÁNG, MỘT NGƯỜI CON CÓ HIẾU

 

Trong một lần gặp gỡ tình cờ tôi quen biết bác Nguyễn Đình Tân (sinh 1936) là anh em cọc chèo với Nguyễn Sáng. Khi biết tôi làm ở báo Mỹ thuật, bác quý mến lắm. Thi thoảng, hai bác cháu gặp nhau khi ngồi uống chén trà nóng buổi sáng ở ngã tư Hàm Long – Hàng Bài… là bác luôn kể những câu chuyện về Nguyễn Sáng với một tình cảm trìu mến và nể trọng. Nguyễn Sáng sinh năm 1923, hơn bác Tân rất nhiều tuổi nhưng ông luôn xưng “em và anh” một cách rất lễ phép với bác Tân. Vợ bác Tân là Nguyễn Ái Lan (sinh 1942) là chị gái của Nguyễn Thị Thủy (sinh 1955). Cô Thủy sau này là vợ Nguyễn Sáng. Bác Tân chơi với ông Sáng từ những năm 1960 từ khi bác Tân còn làm ở Viện Khoa học Việt Nam. Trong trí nhớ của bác Tân về Nguyễn Sáng luôn đầy ắp những kỷ niệm. Nhân dịp Xuân Kỷ Hợi 2019, tôi xin ghi ra đây mấy mẩu chuyện nho nhỏ để bạn đọc thêm yêu mến một tài năng hội họa…

NGUYỄN SÁNG – Chân dung tự họa. 1962. Sơn dầu trên vải. 60x45cm Sưu tập Bảo tàng Đức Minh, Tp. Hồ Chí Minh

… Sáng đi cái xe đạp tòn ten, đầu không bao giờ rời cái mũ cáu bẩn nửa catket, nửa lưỡi trai – vì lưỡi trai quá ngắn. Chúng tôi quen nhau trước khi Sáng cưới Thủy. Quen nhau bởi tôi tuy làm ở Viện Khoa học nhưng lại thích chơi với nhóm văn nghệ sĩ. Chúng tôi hay về nhà nhau uống rượu, chuyện trò; rồi có những lúc tôi, Nguyễn Sáng, Hoàng Trung Thông, Mai Văn Hiến cùng “nhóm rượu” rủ nhau ra quán bia chui ở số 7 phố Huế. Lại có những hôm Sáng và tôi cùng nhau đi ăn sốt vang ở Bát Đàn, rồi rẽ qua Thuốc Bắc thăm nhà Bùi Xuân Phái. Cũng có những lúc “đời lên hương”, khi tranh của Sáng được một gia đình Việt kiều tại Pháp yêu quý, họ đã gửi cho Sáng chiếc xe máy Peugeot 102 city màu đỏ chót và Sáng rủ tôi vi vu lượn phố, sau đó đi ăn bún chả ở chợ Ngô Sỹ Liên chỗ ga Hàng Cỏ. Đi chơi la đà, rồi uống rượu là thế nhưng khi Sáng làm việc là làm liên tục, cặm cụi tập trung sáng tác trong căn phòng nhỏ 65 Nguyễn Thái Học. Tranh Nguyễn Sáng để lại ít vì ông dành thời gian nhiều cho rượu, thời gian để vẽ có vẻ ít hơn…đã thế lại phải thích mới vẽ; vẽ lại phải theo đúng sự sáng tạo trong tâm, còn những lời mời vẽ chân dung dù có trả bao nhiêu nếu không hợp hoặc nếu hợp mà lại kỳ kèo thì Sáng gạt phăng không bao giờ nhận. Vì thế, có những hợp đồng “rất hời” nhưng người đặt tranh lại muốn Sáng vẽ theo ý họ, Sáng thẳng thừng từ chối dù lúc đó Sáng nợ nần khắp nơi. Nhưng Sáng không vẽ là kiên quyết không vẽ…

Từ trái qua phải: Bùi Xuân Phái, Văn Cao, Nguyễn Sáng trong triển lãm tranh của Nguyễn Sáng tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.

 

Cô Nguyễn Thị Thủy (1955 – 1979) vợ của Nguyễn Sáng

Còn chuyện hôn nhân của Sáng thì thật long đong. Sáng yêu Thủy cũng khổ lắm. Khổ từ lúc yêu tới lúc cưới. Thời ấy, chuyện Thủy yêu Nguyễn Sáng là chuyện “không thể chấp nhận được”, vì Nguyễn Sáng bằng tuổi và chơi với ông Nguyễn Tuynh (bố ruột của Thủy). Sáng và Thủy cách nhau tới 32 tuổi. Gia đình Thủy có thoáng hơn chút, tuy trong lòng không đồng ý lắm nhưng cũng không ai “biểu hiện ra mặt”. Cho đến một hôm, vào buổi tối, Thủy đột ngột tới nhà thăm vợ chồng tôi. Sau khi sụt sịt một hồi Thủy nói với tôi :“Nó (Hưng – em trai Thủy, hiện nay vẫn sống tại căn phòng của Nguyễn Sáng tại 65 Nguyễn Thái Học, Hà Nội) tát em”. Hóa ra, sau một buổi đi chơi với Sáng về, hai chị em có lời qua tiếng lại và Hưng đã tát chị. Tôi thấy chuyện này căng rồi, em tát chị là không thể được. Hôm sau tôi gọi Hưng tới nói chuyện đại ý là “Em không được phép tát Thủy. Thời buổi bây giờ tân tiến lắm rồi;  trai chưa vợ, gái chưa chồng; họ yêu nhau tự nguyện, đến pháp luật còn chẳng có quyền gì nữa là mình…”. Không ngờ sau chuyện đó thì bố vợ tôi trước có phản đối ngầm thì nay lại chuyển ý vui vẻ đồng ý. Câu chuyện dần trở nên tốt đẹp, hai người thực sự rất yêu nhau. Sáng yêu và chăm lo cho Thủy lắm, bởi Thủy vốn đã yếu sẵn do căn bệnh thiếu kali trong máu. Tôi nhớ, trước khi lấy Thủy, Nguyễn Sáng còn có mấy cô học trò cũng mê Sáng lắm. Trong đó có một cô rất mê Sáng. Mê đến mức tận sau này, khi Thủy mất, cô ấy còn đến tận nhà tìm tôi, nhờ tôi tác động với Sáng, để Sáng đồng ý yêu và lấy cô ấy làm vợ. Nhưng Sáng nhất quyết không đồng ý…

Còn chuyện về đám cưới của Sáng thì quả là một câu chuyện buồn, buồn lắm. Khoảng mùa thu năm 1977, trước ngày cưới một hôm, thì tôi nhận được tin khẩn cấp. Bố mẹ vợ hốt hoảng gọi tôi xuống chỗ chợ Mơ đưa Thủy đi cấp cứu. Thủy bị chóng mặt, ngã xe (vẫn là căn bệnh thiếu kali trong máu) khi đi mời nốt thiếp cưới. Tôi đi ngay xuống và đưa Thủy vào cấp cứu ở bệnh viện Việt Đức. Tuy Thủy ốm, mệt nhưng hôm sau đám cưới vẫn phải diễn ra vì mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ khác là phải rước dâu trong bệnh viện. Và có lẽ đây là đám cưới độc nhất vô nhị…

Từ trái qua phải: bà Nguyễn Thị Huê, bà Nguyễn Thị Ngọc Hà, bà Nguyễn Thị Tụy, anh Nguyễn Trường Sơn. Ông Nguyễn Kim Sơn (ba của Nguyễn Trường Sơn giới thiệu họa sĩ Nguyễn Sáng với dược sĩ Cao Xuân Toàn (con của bà Nguyễn Thị Tụy) vẽ bức chân dung má mình. Sau đó ông Toàn gửi từ Pháp về cho Nguyễn Sáng một xe máy Peugeot 102 city màu đỏ, áo khoác, mũ nồi (beret) và một cái chăn có khóa kéo lại làm túi ngủ. Ảnh chụp tại nhà ông Cao Xuân Toàn, tháng 6/1975 tại Paris
NGUYỄN SÁNG – Chân dung bà Nguyễn Thị Tụy

Buổi sáng hôm sau là ngày cưới, tôi và cậu họa sĩ tên Dậu tháp tùng Nguyễn Sáng ôm hoa cưới, cả ba lên chiếc xe ô tô mượn của Hội Mỹ thuật Việt Nam vào trong bệnh viện rước dâu. Cô Thủy lúc ấy vẫn nằm trên giường bệnh, bên cạnh là cô em ruột tên là Ngọc. Hai người trao hoa cho nhau trươc sự chứng kiến của bác sĩ, y tá, các bệnh nhân và người nhà của họ. Đám cưới gây xôn xao bệnh viện suốt mấy ngày sau đó.

Ở nhà Sáng, đám cưới vẫn diễn ra bình thường, mọi người vẫn tới dự đông đủ. Đích thân nhà văn Nguyễn Tuân làm chủ hôn. Tất cả đều đầy đủ trọn vẹn, chỉ thiếu mỗi cô dâu. Thật tội cho Sáng…

Sau ngày cưới vài hôm thì Thủy ra viện. Bệnh của Thủy không quá phức tạp, chỉ là thiếu kali. Nếu được truyền kali kịp thời thì cũng nhanh khỏi. Khi vào Sài Gòn, Thủy mất đột ngột cũng do người nhà không mua kịp kali. Bởi thời đó thuốc men thiếu thốn và khó khăn, mỗi đơn thuốc phải nhờ vả cậy cục người quen rất nhiều mới mua được.

Ở ngoài Hà Nội, Sáng còn người em trai tên là Nguyễn Văn Hoa, dạy ngoại ngữ ở trường Đại học Ngoại giao. Ông Hoa dáng người cao gầy, giọng nói nhỏ nhẹ, ăn mặc giản dị. Sau giải phóng gia đình ông Hoa mới quay về miền Nam. Năm 1983 – 1984, tôi công tác hai năm tại Sài Gòn, có lại chơi nhà Nguyễn Sáng (thời kỳ đó Sáng ở với gia đình ông Hoa). Ông Hoa rất thương quý anh trai. Chỉ có bà vợ hai của Hoa tên Nga, rất “tác ta”. Bà Nga luôn cần tiền. Khi Sáng bán được tranh là bà ta “ngọt nhạt”. Khi Sáng không có tiền, ốm đau thì bà ta không những mặc kệ mà còn tỏ thái độ khó chịu, coi thường. Có một lần tôi tới thắp hương vào ngày giỗ mẹ Sáng.

Ông Nguyễn Đình Tân, nhà báo Bùi Hoàng Anh. Hà Nội tháng 12 năm 2018

Hồi ấy Sáng cũng ốm lắm. Thấy tôi đến chơi Sáng vui ra mặt, sau khi thăm hỏi thì Sáng có vẫy tôi tới gần nói nhỏ, ngỏ ý muốn nhờ tôi “giặt cho cái quần dài” đã ngâm trong chậu ba ngày ở buồng tắm. Tôi xót xa thở dài thương cho Sáng. Sau này, có lần được đến nghĩa trang thắp hương cho Thủy, nhìn thấy ngôi mộ “song táng” của Thủy và Sáng (đã để sẵn – nghe đâu do Hội Mỹ thuật chuẩn bị trước theo ý nguyện của Sáng), trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn chia ly khó tả với ý nghĩ “có lẽ chỉ khi nào Sáng ra đi, được nằm cạnh bên Thủy thì Sáng mới mỉm cười  thanh thản, hạnh phúc…”.

Lại nhớ, Sáng là người con rất hiếu lễ với cả hai bên nội ngoại. Kể cả sau này khi cô Thủy mất thì Nguyễn Sáng vẫn không quên bất cứ một ngày giỗ nào bên nhà mẹ vợ. Lễ, Tết đều có mặt đầy đủ mang hoa quả, bánh trái tới thăm hỏi bố mẹ vợ. Năm 1996, sau ngày Nguyễn Sáng mất tám năm, Sáng được Nhà nước truy tặng giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I, số tiền giải thưởng cũng được Chính phủ gửi lại cho ông Nguyễn Tuynh, bố vợ của Sáng. Vậy là, sau khi Sáng đã qua đời thì những thành tựu của ông cho mỹ thuật vẫn trở thành món quà ý nghĩa dành tặng người thân.

Nguyễn Sáng sở hữu một cá tính mạnh mẽ, rượu bất cần đời, có chút kiêu căng của người biết mình có tài…nhưng với gia đình, ông là một người sống rất biết cách cư xử sau trước theo đúng tôn ti trật tự. Những gì thuộc về lễ nghĩa, với bố mẹ, với vợ, với anh em trong gia đình của Nguyễn Sáng đều để lại những thương nhớ khôn nguôi về ông trong lòng người còn sống…

Hà Nội tháng 12/2018

Hoàng Anh

(Ghi theo lời kể của ông Nguyễn Đình Tân)

 

 

Tin cùng chuyên mục

Thị trường tranh Việt: Lực đã đủ mạnh

Những con số gõ búa hiện tại từ các phòng tranh chuyên nghiệp đến các phiên đấu giá uy tín không chỉ chứng minh giá trị tác phẩm, mà còn khẳng định tiềm lực của thị trường trong nước. Có...

Ba lần gọi họa sĩ Trần Hữu Chất

Năm 2007, khi viết cuốn “Từ điển họa sĩ Việt Nam”, tôi có mở một từ mục viết về họa sĩ Trần Hữu Chất. Đó cũng là một trong 171 từ mục tôi viết về 171 họa sĩ Việt Nam. Cuốn sách đã...

Những ký ức tháng năm

Khi tôi ra đời, ba tôi đã năm mươi tuổi. Ông vui mừng biết bao, sau bao năm ông mới có đứa con gái đầu lòng của chính mình. Ông coi tôi là viên ngọc quí và đặt tên con là Ngọc Huyền (Lấy cảm...

Một hay nhiều sự thật

Đây là câu chuyện không có gì mới, đã diễn ra ở khắp nơi từ khi có thị trường nghệ thuật. Mà thị trường nghệ thuật (hay đồ cổ nói chung) thực chất cũng có ở Việt Nam đến hai ngàn năm...

Thị trường và thẩm định

Cách đây độ mươi năm, Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam đã có phòng giám định các tác phẩm nghệ thuật. Khai trương được hơn năm thì đóng cửa vì không có “đầu vào”. Tức là không có khách...

Tin cùng chuyên mục

Sôi nổi Hội thi vẽ “Tây Hồ quê hương em”

Hưởng ứng Ngày Sách và văn hóa đọc Việt Nam (21/4), sáng 17/4 tại Trung tâm Văn hóa Thông tin và Thể thao quận Tây Hồ, quận Tây Hồ đã tổ chức Ngày Sách và Văn hóa đọc quận Tây Hồ năm 2024. Phát...

“Tháng Tư hy vọng” – thắp sáng ước mơ hội họa cho trẻ tự kỷ

Triển lãm tranh của trẻ tự kỷ với chủ đề “Tháng Tư hy vọng” vừa khai mạc hôm nay (17/4) tại Hà Nội. Triển lãm mang đến cho công chúng Hà Nội hơn 60 tác phẩm của 13 “họa sĩ” là...

Đại diện Hội đồng Tăng – già Phật giáo toàn đảo quốc Sri Lanka gặp gỡ giao lưu với các nghệ sĩ thuộc Hội Mỹ thuật Việt Nam

Sáng 15/4, trong khuôn khổ chuyến thăm và làm việc tại Việt Nam, Hòa thượng Mugunghwa Anuruddha, đại diện Hội đồng Tăng – già Phật giáo toàn đảo quốc Sri Lanka đã tới Nhà Triển lãm Mỹ thuật...

Thị trường tranh Việt: Lực đã đủ mạnh

Những con số gõ búa hiện tại từ các phòng tranh chuyên nghiệp đến các phiên đấu giá uy tín không chỉ chứng minh giá trị tác phẩm, mà còn khẳng định tiềm lực của thị trường trong nước. Có...

Giới thiệu chất liệu truyền thống tại triển lãm mỹ thuật “Ngũ hình”

(Chinhphu.vn) – Ngày 30/3, tại di tích Văn Miếu – Quốc Tử Giám, Hà Nội, Triển lãm mỹ thuật “Ngũ hình” của 5 họa sĩ đã giới thiệu tới người yêu mỹ thuật các tác phẩm bằng...

Có thể bạn quan tâm

Nét đẹp dân gian trong triển lãm tranh “Biến Tượng”

Trong hội họa Việt Nam đương đại, nhiều họa sĩ sử dụng trực tiếp hình ảnh của những sản phẩm nghệ thuật dân gian để xây dựng tác phẩm. Một điều khác ở nghệ thuật của Vũ Hiệp, tranh...

Hyo Lynn Yi – Trở thành giám tuyển là khả năng đa nhiệm của nghệ sĩ

   “Nếu ví mỗi nghệ sĩ, mỗi tác phẩm là một nhạc công trong dàn nhạc thì giám tuyển chính là vị nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc ấy để làm nên một bản hòa tấu tuyệt diệu. Và tôi muốn...

“ỐNG THỞ” – CUỘC ĐỐI THOẠI VÀ TƯƠNG TÁC GIỮA KIẾN TRÚC VÀ NGHỆ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI

  Theo tư liệu Địa chính Hà Nội, trong suốt thời gian đô thị hoá cuối thế kỷ 19 và nửa đầu thế kỷ 20 (1885-1955) ở Hà Nội đã hình thành 30.000 thửa đất hình ống. Khu phố cũ có hình dạng...

DIỆN MẠO BỘ SƯU TẬP TRANH LỤA CỦA BẢO TÀNG MỸ THUẬT VIỆT NAM

  Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam do họa sĩ – nhà nghiên cứu Nguyễn Đỗ Cung sáng lập năm 1966 là nơi trưng bày, gìn giữ những tác phẩm quý về nghệ thuật tạo hình cổ đại – hiện đại...

Bài 4: Tăng ‘giáo dục trải nghiệm’ tại các bảo tàng, di tích

(Chinhphu.vn) – Gần đây, các bảo tàng đã chú trọng thay đổi về nội dung, không ngừng đa dạng hóa, đổi mới nhiều lĩnh vực hoạt động nhằm đáp ứng nhu cầu và đem đến những trải nghiệm...